Top 20 bài phân tích Vội Vàng (Xuân Diệu) ngắn và hay nhất
Vội vàng là bài thơ không còn quá xa lạ với nhiều bạn học sinh lớp 11. bài thơ này được trích từ tập Thơ thơ (1938) – tập thơ đầu tay của “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” – Xuân Diệu. Bên dưới sẽ là một số mẫu phân tích Vội Vàng rất đáng để tham khảo
1. Dàn ý phân tích
a) Mở bài:
Giới thiệu đôi nét về tác giả Xuân Diệu và bài thơ Vội vàng.
Dàn ý phân tích bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Xuân Diệu - Vội Vàng
b) Thân bài:
Phân tích bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu chi tiết (nội dung và nghệ thuật)
(11 câu đầu) Tình yêu thiên nhiên tha thiết và niềm say mê của tác giả
-
Tác giả muốn ngự trị thiên nhiên, muốn tước đoạt quyền của tạo hóa để thiên nhiên và thời gian không thay đổi.
-
Niềm say mê, yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả.
-
Bức tranh thiên nhiên được hiện lên rất hữu tình, xinh đẹp và có đôi lứa.
(18 câu kế) Nỗi băn khoăn trước thời gian và cuộc đời
-
Nhà thơ cảm nhận được thời gian trôi mau.
-
Nhịp thơ của tác giả cũng hối hả, những câu thơ đầy mỹ miều về thiên nhiên.
-
Xuân Diệu cảm nhận thiên nhiên một cách mất mát.
-
Lưu luyến tuổi trẻ, niềm say mê thiên nhiên đẹp đẽ.
(10 câu cuối) Khát vọng sống, khát vọng cuồng nhiệt của tác giả
-
Giục giã thời gian để tận hưởng cuộc sống.
-
Mãnh liệt khát vọng yêu thương.
-
Tác giả cảm nhận thiên nhiên bằng tất cả các giác quan của mình.
c) Kết bài:
Nêu cảm nghĩ của em về bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu.
2. 20 mẫu phân tích bài thơ Vội Vàng ngắn và hay
Sơ đồ tư duy giúp phân tích Vội Vàng cả bài ấn tượng nhất
Mẫu 1
Nổi bật trong những bài thơ viết về tuổi trẻ, về mùa xuân của nhà thơ Xuân Diệu đó là bài Vội vàng. Bài thơ là một lời giục giã hãy sống mãnh liệt, sống hết mình, trân quý từng phút giây từng giây của cuộc đời, nhất là những tháng năm của tuổi trẻ.
Trong bài thơ Vội Vàng, Xuân Diệu đã phát hiện và khẳng định một cách dứt khoát mùa xuân và mọi cảnh đẹp xung quanh ta là cả một thế giới thần tiên, thơ mộng. Bốn câu thơ đầu đó là hình ảnh cái tôi lãng mạn bộc lộ vô cùng độc đáo:
“Tôi muốn tắt nắng đi
… bay đi.”
Muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió” là những ham muốn được cho là kỳ dị, chỉ có ở người thi sĩ. Nhưng làm sao cưỡng lại được quy luật đó, làm sao có thể vĩnh viễn hóa được những thứ vốn mong manh ấy? Những khát khao có phần “phi lí” ấy thế nhưng lại tạo nên một cái tôi rất ấn tượng và lôi cuốn. Nhà thơ đã không sử dụng đại từ “ta” mà lại dùng “tôi” như một sự khẳng định khát khao cháy bỏng “đoạt” chiếm lấy thiên nhiên đất trời.
Tình yêu cuộc sống tràn ngập trong huyết mạch của nhà thơ và chính Xuân Diệu đã nhận thấy cuộc sống nơi mình đang sống như một thiên đường:
“Của ong bướm này …
… một cặp môi gần.”
Đó là một bức tranh mùa xuân đầy sự mới mẻ, tinh khôi, đầy ánh sáng và âm thanh tình tứ. Khu vườn xuân trong bài thơ của Xuân Diệu cũng “vội vàng” toả sắc hương, trao mật ngọt; ong bướm rộn ràng bởi những đóa hoa khoe sắc thắm nổi bật lên giữa đồng nội xanh rì.
Cành tơ phơ phất đang vươn những chồi búp nõn nà trong bức tranh xuân; chim yến, chim oanh rộn ràng hát những bản tình ca mùa xuân; ánh sáng bình minh tỏa màu hồng đào, bừng hé. Điệp ngữ: “Này đây” lặp bốn lần là tiếng reo vui đầy kinh ngạc của người thi sĩ vì liên tiếp phát hiện ra những vẻ đẹp lạ kỳ của cuộc sống.
Hình ảnh “cặp môi gần” gợi lên làn môi tươi hồng của một thiếu nữ; khác với các nhà thơ khác thường lấy thiên nhiên là điểm chuẩn cho mọi vẻ đẹp thì nhà thơ Xuân Diệu lại lấy tuổi trẻ, tình yêu, con người giữa mùa xuân làm chuẩn mực.
Thế giới này được nhà thơ Xuân Diệu cảm nhận bằng cả sự tinh tường nhất của một tâm hồn hồn yêu đầy khát vọng về cuộc sống. Sở dĩ nhà thơ có những mong muốn và khao khát như thế là bởi sự nhạy cảm đặc biệt trước những bước đi của thời gian. Và Xuân Diệu khẳng định:
“Xuân đương tới…
…nghĩa là tôi cũng mất.”
Khác so với những quan niệm xưa cũ cho rằng “xuân vẫn tuần hoàn” thì đối với nhà thơ Xuân Diệu:
“Nói làm chi…
…tiếc cả đất trời.”
Tương ứng với mùa xuân là con người, là tôi; thời gian là thước đo tuổi trẻ; nó sẽ một đi không trở lại. Như vậy thì làm sao có sự tuần hoàn cơ chứ! Trong cái vô tận của thời gian, trong sự mênh mông của đất trời thì sự có mặt của con người thật là ngắn, thật hữu hạn.
“Mùi tháng năm
…tiễn biệt…”
Cái tinh tế của nhà thơ Xuân Diệu được thể hiện ở chỗ: cảm nhận được sự phai tàn khi vạn vật còn đang ở độ mơn mởn; thi sĩ đã thấy như ngọn gió lướt qua tất cả. Lúc tạo vật đang ở thời điểm nở rộ nhất thì cũng là lúc phải đối diện với sự sớm sắp phai tàn. Thời gian như có mùi, có vị; sông núi đều cất lên âm thanh của sự chia ly, tiễn biệt; vạn vật đang than thở,…. Tất cả đã khiến tâm hồn nhà thơ cảm thấy có chút hụt hẫng, tiếc nuối.
Nếu không thể tắt nắng, buộc gió, cũng không thể cầm giữ được thời gian; như vậy chỉ có cách thực tế nhất là chạy đua cùng thời gian, phải tranh thủ sống: “Chẳng bao giờ, ôi ! Chẳng bao giờ nữa…”
Mở đầu khổ thơ, Xuân Diệu đã viết: “Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm!”. Đây là lời giục giã sống vội vàng, sống để tuổi trẻ không bị thời gian làm trở nên vô nghĩa. Ở đây, nhà thơ đã gợi ra quan niệm sống tích cực hơn: sống hết mình từng giây, sống tận hiến từng phút.
Ở đoạn thơ cuối, Xuân Diệu đã sử dụng một loạt các động từ tăng tiến để thể hiện một cảm xúc mãnh liệt của mình:
“Ta muốn ôm…
…một cái hôn nhiều”.
Ở khổ thơ cuối, tác giả lại xưng “ta” để tự bản thân đối diện với sự sống trên trần gian và tất cả đều thể hiện lên sự gấp gáp, cuống quýt, vồ vập. Nhà thơ Xuân Diệu muốn ôm giữ những vẻ đẹp tươi non của cuộc sống đang diễn ra: sự sống bắt đầu một cách mơn mởn, mây đưa, gió lượn để nó khỏi trôi đi. Tuy dù ôm chặt nhưng vẫn không thể giữ được trọn vẹn.
Bài thơ Vội Vàng thể hiện một tâm hồn yêu đời, yêu cái sống đến cuồng nhiệt; biết quý trọng thời gian, tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi và tình yêu tạo vật. Bài thơ chính là nhịp đập gấp gáp trước “thanh sắc trần gian” một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.
Mẫu 2
“Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, Xuân Diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh trời, sống vội vàng, sống cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi của mình” (Trích “Thi nhân Việt Nam”). Nhận định của nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã đánh giá về những đặc sắc chủ yếu trong sáng tác của nhà thơ Xuân Diệu – gương mặt tiêu biểu và có nhiều đóng góp nổi bật cho sự phát triển của phong trào thơ Mới.
Một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “Vội vàng”. Qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả. Trước hết, bài thơ “Vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi của thời gian:
“Tôi muốn tắt nắng đi
… đừng bay đi.”
Trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tác giả Xuân Diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt nắng” để sắc màu không phôi pha, muốn “buộc gió” không cho hương sắc bay đi. Điệp ngữ “Tôi muốn” được nhắc lại hai lần đã khẳng định ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ đẹp chóng tàn phai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. Và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ nét hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“Của ong bướm này…
… hạ mới hoài xuân.”
Bằng biện pháp nghệ thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức tranh thiên nhiên đều hiện hữu sinh động trước mắt người đọc. Điệp từ “Này đây” vang lên đầy say mê, thể hiện mọi giác quan của người thi sĩ đều rung lên để đón nhận, để tận hưởng vẻ đẹp của tạo hóa, của đất trời trong sức xuân và sắc xuân. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”.
Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua hàng mi,…. Đặc biệt, Xuân Diệu đã so sánh “tháng giêng” – khái niệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sự vật cụ thể trong mối quan hệ “ngon” – “gần” để đem đến một cảm nhận vô cùng độc đáo, mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên đẹp đẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên đường trên mặt đất”.
Thi nhân vận dụng mọi giác quan để tận hưởng vẻ đẹp của tạo vật, thiên nhiên nhưng vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian: “Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tình yêu và tuổi trẻ:
“Xuân đang tới…
…cả đất trời”
Là một nhà thơ với thế giới quan, nhân sinh quan tiến bộ, Xuân Diệu không chỉ thấy được quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “Xuân tàn, hạ tới, thu hết, đông sang” mà còn nắm rõ “phép biện chứng” mang tính tuyến tính, “một đi không bao giờ trở lại” của từng phút giây.
Qua cách cảm nhận: “xuân đương tới” – “xuân đương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ già”, dòng chảy vô hình của thời gian đã được khắc họa rõ nét, khiến cho dù thi nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi đẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đang ở viễn cảnh “sẽ già”, sẽ tàn phai, sẽ héo úa. Nhưng điều đặc biệt nhất trong quan niệm của Xuân Diệu chính là thời gian vũ trụ không đồng nhất với thời gian của đời người, nghĩa là “xuân qua” rồi xuân sẽ lại “tới” trong sự tuần hoàn của đất trời, nhưng tuổi trẻ, đời người thì “chẳng hai lần thắm lại”.
Bởi vậy, ông cho rằng điều đẹp nhất của con người chính là tuổi trẻ và tình yêu. Và từ đó, “ông hoàng thơ tình” luôn nuối tiếc mùa xuân, nuối tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu đời mãnh liệt cùng quan niệm sống “vội vàng” và chủ động chạy đua với thời gian:
“Ta muốn ôm…
…cái hôn nhiều”
Điệp từ “Ta muốn” được đặt ở đầu câu vang lên đầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt động từ theo cấp độ tăng tiến: “ôm”, “riết”, “say”, “thâu” đã làm nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn nhất của cái “tôi” trữ tình.
Lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc Xuân Diệu “sống vội vàng, sống cuống quýt” (theo cách nói của nhà phê bình văn học Hoài Thanh), nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thiết với niềm vui sống và tinh thần lạc quan của tác giả. Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một con người.
Như vậy, qua việc phân tích bài thơ vội vàng, chúng ta có thể thấy được tài năng của thi sĩ Xuân Diệu trong cách sử dụng ngôn từ và vận dụng nhuần nhuyễn các biện pháp nghệ thuật. Tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình yêu.
3. Một số mẫu phân tích Vội Vàng 13 câu đầu ấn tượng
Sơ đồ tư duy giúp phân tích vội vàng 13 câu đầu ấn tượng
Đào sâu vào 13 câu thơ đầu bài Vội Vàng, ta thấy được: Thời gian là một cái không bao giờ trở lại, nó như một vòng tuần hoàn, đến rồi đi; Và đi một cách vội vã, mà con người không thể tự xoay chuyển nó được đó chính là nỗi lòng của Xuân Diệu muốn nói đến ở đây. Xuân Diệu muốn khuyên con người chúng ta không nên để thời gian trôi qua một cách vô ích mà phải biết quý trọng, tôn trọng thời gian.
Mở đầu bài thơ, là một nỗi lòng của chính tác giả các động từ tắt, buộc có thể có thể nói nếu là một đồ vật thì có thể con người làm được, nhưng cái mà tác giả muốn tắt, muốn buộc lại đó là hương thơm, là sức sống cái nắng mới của thiên nhiên của đất trời.
“Tôi muốn tắt nắng đi
… đừng bay đi.”
Qua bốn câu thơ này, tác giả muốn nhấn mạnh rằng cái mà của thiên nhiên đất trời không bao giờ chúng ta giữ nó lại được. Và nó sẽ mãi đi, liên hoàn như một vòng tuần hoàn. Ở các câu thơ còn lại đó là một bức tranh thiên nhiên và số phận của mỗi con người. ở đây tác giả muốn nói khi sống chúng ta phải biết chiêm ngưỡng vẽ đẹp, cuộc sống của thiên nhiên, đừng để nó đó mà không có ai chiêm ngưỡng hay hưởng thụ. Các từ ngữ giàu sức phong phú và sống động. của các loài động vật nhỏ bé nhưng đủ để con người ta nhìn nhận và đánh giá về cuộc sống muôn màu của thiên nhiên.
Của ong bướm …
… mới hoài xuân.”
Bến cạnh khung cảnh của thiên nhiên đó, là sự ra đi của con người cũng không biết là lúc nào. Khi vui thì thần cửa đến gõ cửa lúc nào không hay có thể nói sự sống chết của con người phụ thuộc vào số phận vận mệnh của người đó. Như vậy mình không biết cuộc đời của mình ra sao thì hãy cồ gắng chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của thiên nhiên. Đừng bao giờ để nó trôi đi một cách vội vã và vô ích.
Qua đoạn thơ này, tác giả muốn nói rằng, con người khi còn trẻ phải biết hưởng thụ, đừng để thời gian bỏ phí đi. Bên cạnh đó còn nhấn mạnh khi lớn tuổi rồi thì sự sống chết của chúng ta không biết ra đi vào lúc nào. Vì vậy cần phải tôn trọng giá trị của cuộc sống, tôn trọng thời gian.
4. Một số mẫu phân tích Vội Vàng khổ 2 hay
Sơ đồ tư duy phân tích bài thơ Vội Vàng khổ 2 đơn giản, dễ viết
Xuân Diệu nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ Mới, cái mới của nhà thờ không chỉ đến từ cảm xúc, mà còn đến từ những quan niệm thẩm mỹ, quan niệm sống mới mẻ. Nếu như ở khổ thơ đầu là những quan niệm cách tân về cuộc sống thì đến khổ thơ tiếp theo là cách nhìn về thời gian đầy tính mới mẻ, hiện đại của cái tôi thơ Mới.
“Xuân đương tới …
… cả đất trời”.
Chậm lại một chút, ta sẽ nhận ra nét mới trong ý thơ của Xuân Diệu. Nếu như người xưa quan niệm, thời gian tuần hoàn, cứ lặp lại trong vòng chảy vô tận của tạo hóa, vậy nên họ luôn cảm thấy an nhiên, tự tại “nhất nhật thanh nhàn nhất nhật tâm” thì đến Xuân Diệu, thời gian mới trở thành một nỗi ám ảnh. Ông quan niệm thời gian tuyến tính, một đi không trở lại, vậy nên nhìn thấy xuân đương tới trên vạn vật muôn nơi, đang xem sắc xuân phủ lên vạn vật một màu xanh non tràn trề sức sống thì cũng thấy ngay trong nhịp bước của thời gian, trong cả nhịp bước ngỡ ngàng của nàng xuân, rằng nàng vừa hiện hữu mà cũng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi đất trời. Mùa xuân là mùa nảy nở, của sinh sôi và sáng tạo nghệ thuật. Mùa xuân là tuổi trẻ của đất trời, còn mùa xuân của đời người là tuổi trẻ. Vậy nên mùa xuân hết, nghĩa là khi tuổi trẻ qua đi trên màu sương mái tóc con người, cũng là lúc cái tôi thi nhân ngập tràn lo âu, và chán nản. Lòng thi nhân tha thiết với xuân hứng, xuân tình, xuân nảy nở trong tâm hồn con người, và bất diệt trên từng nụ cười ánh mắt, nhưng tiếc thay lượng trời cứ chật, “không cho dài thời trẻ của nhân gian”. Chính vì thế sự luân hồi vẫn tuần hoàn chảy trôi, nhưng tôi của mỗi phút mỗi giây đã đổi khác rồi, chẳng còn tôi mãi, nên “bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”. Đó là nỗi tiếng nuối của một nhà thơ tha thiết với tuổi trẻ và mùa xuân, tha thiết với tình yêu và sự sống. Nhưng nổi bật nhất, trong những câu thơ trên vẫn là quan niệm thời gian cực kì mới mẻ, hiện đại của cái tôi thơ Mới.
“Mùi tháng năm …
… tàn sắp sửa”
Mùa xuân của đất trời có thể còn mãi, tuần hoàn trong nhịp chảy trôi của vĩnh hằng nhưng mùa xuân của đời người, tuổi trẻ ấy chẳng hai lần thắm lại.Vậy nên tưởng như nỗi buồn của thi nhân cũng đã thấm thía vào từng chảy vật, để cảnh vật cũng chở nặng một điệu buồn, hay là bởi chính những cảnh vật kia cũng thấy cái chảy trôi của thời gian mà nén một tiếng thở dài buồn rượi. Ở khổ thơ này, Xuân Diệu thực sự sử dụng rất đắt thủ pháp nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mà nhà thơ tiếp thu được từ phương Tây. Mùi tháng năm là hương vị vô hình, nhưng trong câu thơ lại có thể cảm nhận được dư vị của nó, ấy thế nhưng cái dư vị ấy là lại là dư vị được cảm nhận từ trái tim chứ không phải dư vị có thể dùng ngũ giác quan để cảm thử. Nỗi buồn bỏ vào mênh mang những lặng câm của không gian, nên nghe thấy cả sông núi than thầm tiễn biệt, con gió xinh reo vui trên những cành cây ngày nào, giờ thì thào trong tiếc nuối vì nỗi phải lìa cành, để trở về với đất mẹ. Tất cả đều cho thấy nỗi sợ về sự chảy trôi không ngừng nghỉ của thời gian. Nó đánh tung vào trong cả lòng người và trong tâm hồn muôn vật những khoảng trống bất tận của nỗi buồn và dư vị tiếc nuối.
Khổ thơ hai trong Vội vàng đã thể hiện một quan niệm vô cùng mới mẻ của Xuân Diệu về thời gian, nó đồng thời cũng là bản lề để mở ra những lời giục giã sống, tận hưởng và cống hiến cho đoạn thơ kế tiếp.
5. Một số mẫu Phân tích Vội Vàng khổ cuối hay
Sơ đồ tư duy phân tích Vội Vàng khổ cuối dễ để dựa vào và hành văn
Như người ta đã nói, Xuân Diệu chính là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Đặc biệt bài thơ Vội vàng, với khổ thơ cuối đã cho ta thấy rõ một tâm thế “rất mới” của Xuân Diệu.
Nếu như ở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã nhấn mạnh mới ước mơ rất lạ, vượt quyền tạo hóa và gần như không thể có thực:
“Tôi muốn tắt nắng đi
… bay đi”
Gần như đó là một khát khao, một ước vọng quá sức mơ hồ và phi lí. Chẳng ai có thể vượt quyền tạo hóa được bằng cách đó, một sự thiết tha và mãnh liệt tột cùng của cái tôi thơ mới, cái tôi Xuân Diệu. Hơn ai hết, một người đam mê tình yêu, đam mê khát khao và sống trọn vẹn với đời. Vì vậy ở những khổ thơ cuối, Xuân Diệu không thể thực hiện được những khát khao ước vọng như vậy. Nên Xuân Diệu đã thúc giục chúng ta, mỗi người hãy “vội vàng” nữa lên.
“Mau đi thôi…
... cắn vào ngươi”
Câu đầu tiên là Xuân Diệu đang tự thúc giục chính mình. Muốn được sống được yêu, được cống hiến và không sống hoài sống phí. Điều duy nhất ta làm được là phải tăng tốc nhịp sống lên, sống vội vàng, cuống quýt lên, hãy cố gắng sống trọn vẹn từng cảm xúc, từng khoảnh khắc, nhiệt huyết với cuộc đời này hơn nữa.
Cuộc đời đẹp thế, “mơn mởn” là thế, vậy chẳng có nghĩa gì ta lại để nó trôi qua một cách uổng phí cả. Xuân Diệu thay xưng hô, tôi bằng ta, là đổi cách để giao cảm, nói với đời. Đó là thái độ của một chàng thanh niên như muốn đối thoại với cuộc đời này, đối diện với toàn bộ những sự sống, những khát khao mãnh liệt mà mình còn muốn thực hiện. Thật sự Xuân Diệu đã cho ta thấy rõ một cái tôi rạo rực say sưa, và yêu đời thắm thiết làm sao.
Xuân Diệu qua đó cũng sử dụng những động từ mạnh, cùng với việc mở rộng những giác quan để tận hưởng cuộc đời. Nếu phần đầu là ước ao được sống thì phần sau đây thực sự là một sự lí giải tại sao phải sống vội. Cuộc đời còn đẹp thế, những “cánh bướm” “tình yêu” và “cây, và cỏ rạng” thiên đường trong cuộc sống là đây chứ đâu.
Xuân Diệu là một nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới, vì thế tâm hồn ông luôn có những khao khát ham sống đến tột cùng, thể hiện một tâm hồn trẻ trung, năng động và nhiệt huyết với đời. Nếu muốn được giao cảm với đời nhiều hơn nữa, không còn cách gì khác ta phải tăng tốc độ và cường độ sống lên nhiều hơn nữa. Một cái tôi không những trẻ trung mà còn rất tích cực. Đó cũng là một trong những châm ngôn sống mà thế hệ trẻ cần học hỏi từ Xuân Diệu.
“Thà một phút…
…trăm năm”
Cảm ơn nhà thơ Xuân Diệu đã dạy cho ta một cách sống ý nghĩa và tích cực; cuộc đời thật ngắn ngủi, vì thế mỗi chúng ta hãy luôn vận động, nhiệt huyết từng giây từng phút. Cảm ơn những lời thơ của Xuân Diệu, đó là bài học muôn đời dành cho không chỉ giới trẻ mà là muôn thế hệ.
Xuân Diệu đã thực sự sống trong sự trẻ trung của bản thân, đây cũng là khổ thơ cuối cùng của bài thơ để khép lại cả một tràng cảm xúc về thứ được gọi là vội vàng. Nhờ đoạn thơ này, Xuân Diệu đã làm nổi bật lên lý do vì sao và làm thế nào để ta được hưởng trọn vẹn thanh sắc của cuộc sống. Bằng việc sử dụng những biện pháp nghệ thuật đắt giá, như điệp cấu trúc, liệt kê, điệp từ, các biện pháp tương giao đầy nghệ thuật khiến cho ta như cảm nhận rõ hơn một tư tưởng lớn, một trái tim mãnh liệt, không khi nào vơi cạn tình yêu với cuộc đời.
6. Kết luận
Trên đây là những chia sẻ của Studytienganh về dàn ý phân tích Vội Vàng. Qua đó là một số mẫu phân tích ngắn, hay giúp bạn đạt điểm cao khi gặp phân tích bài thơ này của Xuân Diệu.